Mẹ hạnh phúc vì con là một đứa trẻ bình thường

Buổi học cuối năm, con trở về với gương mặt buồn bã: "Mẹ, con xin lỗi, dù con rất cố gắng nhưng học kì này con vẫn không đạt học sinh giỏi". 

Quyền Linh nếm hết lệ đắng Sài Gòn khi lăn lộn mưu sinh từ đáy xã hội
Khi phụ nữ muốn lấy chồng nhưng lại không muốn 'làm dâu'
Nữ bác sĩ mặc đồ khiêu khích, chồng đòi kiện tội quấy rối tình dục

Những ngày này, trên mạng xã hội, có lẽ thứ các bậc phụ huynh đăng nhiều nhất chính là giấy khen. Những tờ giấy màu đỏ có in tên con mình luôn là niềm tự hào của những người có con đang ở độ tuổi đến lớp. Làm cha mẹ, ai cũng mong con mình ngoan ngoãn, giỏi giang. Con cái là động lực, là niềm tự hào, là bao nhiêu ước mơ, kì vọng và tương lai mà mẹ cha gửi gắm.

Chính bố con cũng luôn thủ thỉ với con rằng "Bố sẽ rất hạnh phúc khi con học giỏi". Nhưng mẹ thì không, ước mơ của mẹ nhỏ bé hơn, giản dị hơn song mẹ thấy vô cùng quan trọng, ấy là ngày qua ngày nhìn con lớn lên thật khỏe mạnh.

Từ nhỏ, con đã không được thông minh. Con không thích những con số, không thích sách vở. Con chỉ thích vẽ, thích hoa, và những loài động vật bé nhỏ. Con có thể lang thang hái hoa nửa ngày, có thể thức suốt buổi trưa để vẽ vời và trò chuyện với chú mèo không biết chán.

Con luôn nói với mẹ: "Lớn lên con làm họa sĩ có được không? Con chẳng giỏi gì, chỉ thích vẽ". Tất nhiên rồi, chỉ cần con hạnh phúc, chỉ cần con có thể tìm một nghề nào đó phù hợp để nuôi sống bản thân, bất kể là làm gì cũng được.

Từ khi con còn nhỏ, mỗi ngày đưa con đến trường, nghe con ngồi sau lưng hát véo von rồi háo hức kể chuyện trường chuyện lớp mẹ đã thấy trào dâng hạnh phúc.

Mẹ nghĩ đến những đứa trẻ ở tuổi con không được đến trường vì sinh ra đã mang trọng bệnh. Mẹ nhớ đến cậu bé nhà bên bị câm điếc bẩm sinh, mẹ cậu ấy từ ngày sinh con chưa bao giờ được nghe con mình được gọi một tiếng "Mẹ". Mẹ nhớ mãi cảnh các cô cậu bé trường khuyết tật đứng chào cờ hát Quốc ca bằng tay. Và mẹ muốn nói với con rằng mẹ rất may mắn vì con là một đứa trẻ bình thường.

Để bố

Nhận xét